Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

TỨC CẢNH


Tác giả của bài thơ trong ảnh là chị Nguyễn Thị Loan, ở Tuyên Hóa- Quảng Bình, chị là người khiếu kiện thay cho mẹ và anh trai 13 năm nay, trong quá trình khiếu kiện thì chị bị công an và chủ tịch 3 cấp trả thù,trù dập và hiện nay chị đang tiếp tục khiếu kiện ở trung ương

Tại số 1 Ngô Thì Nhậm, chị gặp nhiều bà con dân oan cùng cảnh ngộ  các tỉnh đang tập trung tại số 1 Ngô Thì Nhậm- Hà Nội để tiêp tục khiêu kiện tố cáo, chị Loan đã nhận ra bản chất của chế độ và chị đã làm bài thơ " Tức Cảnh"

Ngay ở phần mở đầu bài thơ, chị đã thể hiện sự thất vọng của nhân dân vào đảng

Đảng kêu đi kiện tham quan
Nhân dân đi kiện có làm cho đâu
Chỉ thêm cái tổ đau đầu
Tốn tiền, tốn của não sầu ruột gan

Và sau đó là những câu thơ vạch mặt từng bộ phận của thể chế lãnh đạo và quản lý hiện nay một cách rõ ràng, tường tận

Thanh tra rồi lại công an
Kiểm soát tòa án họ gian cực kỳ
Họ coi dân chúng ra chi
Họ làm quan lại có vì dân đâu

Chị Loan trình độ mới lớp 9 nhưng bài thơ lục bát của chị rất hay, suy nghĩ có tầm vóc, chị sử dụng hình ảnh ẩn dụ rất thành công,  chị ví đảng như chiếc cầu cho bon tham nhũng bắc cầu rửa chân làm cho đảng về cuối bài thơ trở nên thê thảm,một tổ chức lừa đảo cuối cùng bị nhân dân khinh bỉ,  bi miệt thị.

Dân thì đội đảng lên đầu
Còn bọn tham nhũng bắc cầu rửa chân.

Và dùng động từ " ăn " để mô tả quan tham như loài vật

Hắn ăn ăn sạch của dân
Ăn trên ăn xuống ăn trong quần ăn ra
.....

Hai câu kết của bài thơ của chị cũng là hình ảnh kết cho bọn quan tham

Nhân dân nhớ mặt từng tên
Một ngày nào đó bay lên hầu tòa

Người phụ nữ nông dân này đã hiểu các vấn đề xã hội rất sâu sắc, đảng chỉ là một tổ chức nhảm nhí do bọn lưu manh nghĩ ra để bắc cầu cho nó rửa chân, quan tham chính là bọn lưu manh đó mới là kẻ phải ra chịu tội trước tòa án nhân dân.

Để có tòa án nhân dân, dĩ nhiên là nhân dân phải đứng dậy rồi, nhân dân cứ đội mãi đảng trên đầu thì nhân dân không bao giờ thành lập được tòa án công lý cho mình, một cách gián tiếp chị Loan đã hoàn toàn khẳng định ý chí của người dân.

Thứ Tư, 17 tháng 12, 2014

Hồ sơ Vụ án ông Trần Xanh: Tôi đuổi cổ con chim lợn ra khỏi nhà


Người đàn ông trong video tự xưng là bạn bố tôi nhưng không phải vậy, ông ta là chim lợn của chính quyền được sai đến để chui vào nhà làm nhiệm vụ phân hóa trong gia đình tôi, mặc dù bị tôi đuổi đi không thương tiếc nhưng ông ta vẫn tích cực quanh quẩn, cố gắng gặp được bố tôi để thực hiện nhiệm vụ được giao.

Ông ta tên là Thành, nghe nói người Hà Tĩnh, ông ta ở cách nhà tôi chưa đầy 100m, trước ông ta là bí thư nhà tập thể D2, không rõ đây là khu tập thể của ngành nào, khu tập thể ông ta có hai gia đình vào tư gia bố tôi để đánh đập, khủng bố, lăng mạ bố tôi, đập khoảng 20 m bờ rào vào sinh hoạt tràn lan trong tư gia nhà tôi mà ông ta nói tỉnh bơ như gia đình tôi rất bình yên.

Ông ta trước đây hay đi với một ông tên là An, nghe nói cũng là người Nghệ An, trước làm ở Bộ giao thông, cặp đôi này thỉnh thoảng được bọn chúng sai đến để nghe ngóng và điều khiển bố tôi. 

Bố tôi chưa bao giờ xem họ là bạn hay giới thiệu họ là bạn với gia đình, chỉ là bố tôi cả nể và tiếp đón vui vẻ  khi có người trong khu dân cư đến nhà chơi, trước đây tôi đi làm suốt ngày và không để ý, nhưng sau khi tôi trực tiếp đứng ra đấu tranh thay bố thì ông An kia tiếp cận trực tiêp với tôi, qua mục đích giao tiếp của ông ta là tôi nhận ra ông ta là ai và tôi đã đuổi cổ từ lâu, thành ra hôm nay ông Thành đi một mình.

Bây giờ chuyện bố tôi, ông Trần Xanh bị chế độ hãm hại đã được lan truyền, do đó họ cũng không thể lôi kéo người dân tham gia cô lập dè bỉu bố mẹ tôi như trước kia nữa, bọn hội đoàn giả hiệu của chính quyền cũng không vươt qua được hàng rào gia đình để tiếp cận được bố tôi để kiềm chế và phân hóa gia đình tôi,  bọn chúng sai những tay chân của nó đóng vai là bạn như tên này để hòng lừa gia đình để tiếp cận ông Trần Xanh cũng thất bại nốt.

Tôi đấu tranh vì vấn đề nhân quyền, quyền con người của bố tôi phải được tôn trọng

Còn bọn Dầu khí, chính quyền và công an thì nghĩ là bố tôi đã già nên chúng tìm cách tiếp cận và điều khiển bố tôi, tạo hình ảnh gần gũi với bố tôi, từ đó để phân hóa sự việc của bố tôi thành chuyện: nhân quyền của bố tôi được chính quyền tôn trọng, còn tôi chỉ là đứa ăn nói, tố cáo hồ đồ.

Bọn cộng sản có cái tham là nó không muốn sửa sai nhưng lại không để cho người ta yên, nó luôn muốn phân hóa gia đình người ta để mất sức mạnh đấu tranh và buộc phải chịu đựng nó, đó là điều không chấp nhận được.

Những tên chim lợn lâu nay ra vào nhà tôi với vẻ mặt như hoa, tôi tưởng là bạn bố tôi nhưng thực ra là không phải, họ là chim lợn, hèn chi không khi nào bố tôi nhắc tới họ cả, không bao giờ gọi họ là bạn.

Khi sự việc bị tôi phanh phui, cũng có tên chim lợn lặn mất tăm, nhưng có tên vẫn hoạt động.

Hôm trước có ông già già vào bảo là ông ta làm việc ở phường, ông ta nói ông ta mới về, nhưng khi tôi hỏi họ tên thì không nói, tôi rút kinh nghiệm trong lần bọn lãnh đạo Dầu khí đến nhà vừa qua nên tôi bảo ông ta rằng ông cứ về phường nghiên cứu đơn tố cáo mà giải quyết nội bộ để trả lại bờ rào cho chúng tôi, còn tôi không cho vào nhà phòng làm phiền bố tôi, thế rồi thôi.

Đợt trước tôi nghĩ là nên để cho bố tôi tham gia hội cựu chiến binh cho có bạn có bè nói chuyện cho vui nhưng tôi đã lầm, họ cũng chỉ làm tay sai cho chính quyền để làm nhiệm vụ chính trị đối với gia đình tôi, họ lợi dụng bố tôi đã già, thần kinh và trí nhớ đã yếu hơn trước nên họ tiếp xúc để huấn luyện bố tôi chống lại gia đình, đi gặp họ thì phải lén lút ra sao để vợ con không biết, tôi bất đồng chính kiến thì tôi phát biểu vậy, còn thực tế bố tôi vẫn được chính quyền bảo vệ, hai ông bà cứ ở đấy chứ không ai làm gì đâu, họ lớn tiếng bảo ai dám làm gì ông bà nào...vân vân...họ nói thế trong khi chính quyền giữ nguyên hiện trạng và tiếp tục trấn áp chủ quyền với bố tôi để cho người lạ đi ra vào tự do trong nhà, đó là sự nguy hiểm cho tính mạng của 2 ông bà, chính quyền làm vậy mà họ nói vậy thì chính họ là hội hè giả hiệu này đang hùa nhau cô lập và bịt miệng bố tôi

Lâu nay các hội đoàn giả hiệu vẫn làm thế để hỗ trợ chính quyền tấn công bố tôi, đấy chính là kiểu làm phiền, bao vây và tra tấn tinh thần bố tôi một cách tinh vi, như kiểu thí nghiệm bỏ con ếch vào nồi rồi tăng nhiệt độ dần cho con ếch tê liệt dần, mất khả năng phản kháng và chết dần trong im lặng.

Với bọn chim lợn trơ tráo này thì không lí sự gì được, nên tôi sẽ còn dùng vũ khí chửi dài dài để xua đuổi chúng nó.

Mặc dù bị chửi như thế nhưng Thành rất lì lợm, khi tôi đang viết bài này lại thấy ông Thành thập thò ngày trước của phòng, hắn nhòm vào thấy tôi và đi ra, cứ quanh quẩn xung quanh nhà để rình gặp bố tôi.

 Một người bưng bít sự thật, hùa vào chính quyền để bắt nạt bố tôi mà lại có tham vọng điều khiển bố tôi chống lại gia đình, thiệt không hiểu nổi đầu óc của bọn chim lợn của cộng sản.


Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

AN NINH LỘ KỊCH BẢN LÀ SẼ BẮT TÔI VỀ TỘI VI PHẠM LUẬT ĐỜI TƯ???


Cái thằng định đánh tôi trong video này tôi nghĩ nó chính là công an mật vụ nằm cạnh tôi bao lâu nay 

( trên youtube https://www.youtube.com/watch?v=Yv-8Wf91bbA)

Trong video các bạn thấy chỗ anh ta và mọi người đứng nào có bóng đèn và cửa ngõ trổ a trông như một con đường có phải không?Thực tế không phải là như vậy, nhà sản họ dùng bạo lực với bố tôi để thay đổi hiện trạng để dàn dựng việc đánh đập và bỏ tù bố tôi,  họ đập toàn bộ bờ rào, bố trí cho dân bên ngoài làm nhà và trổ cửa vào khuôn viên nhà tôi, nhà họ chia nhỏ từng ô để cho thuê nhà, chính quyền lắp cho cái bóng điện trong nhà tôi thế là thành nơi công cộng :) :) 

Khuôn viên  nhà tôi có mấy chục mét bờ rào thì có chừng đấy chiều dài con đường công cộng của chúng nó trong nhà tui ( đó là hiện trạng đến nay, mai sau thì chưa biết là thành cái gì),  nên nhớ đường công cộng là chúng nó thích nói thế, còn làm thì các bác cứ hình dung khi chính quyền người ta bố trí công an, tội phạm ở ngay trong nhà các bạn, người lạ (lạ với mình nhưng là người của chúng nó) ra vào bất cứ lúc  nào, chúng nó thoải mái ỉa đái, đổ nước thải và đánh đập gia đình tôi và vu khống trở lại.

Nhà kho của bố tôi thì đã bọn Dầu khí bịt kín không cho đi ra phía cầu thang mà nhẽ ra bố tôi có quyền đi ra đó, do đó mặc dù không an toàn, mặc dù bị tấn công nhưng chúng tôi không có lối đi ra, chúng tôi buộc phải đối mặt, mở cửa ra khu vực bị chiếm đóng và cùng đi ra đó với họ, đây chính là vấn đề mà tôi mà tôi đã phản ứng bấy lâu nay là gia đình tôi phải sống chung với bọn tội phạm,chắc cả Hà Nội chỉ có bố tôi bị hành hạ như vậy nên các bạn khó hình dung.

Chúng tôi mở rất nhiều cửa ra để đấu tranh, nếu không chúng nó bịt luôn

Ý thằng này nói là tôi mà ra quay phim chụp ảnh nó và đồng bon nó là không được phép, là vi phạm luật pháp, nó còn bảo may là con gái nếu là con trai nó đánh chít rùi :) :) :)

Nó là công an, chứ còn nếu là người thuê nhà thông thường thì họ phải lắng nghe tôi nói cụ thể vì sao tôi lại nói họ đang đứng trong tư gia nhà tôi chứ, để hiểu câu chuyện phòng khi mình bị tấn công vì những điều mà mình không biết chứ, đằng này hắn ta còn lớn tiếng bảo tôi quên đi và dạy tôi là vi pham pháp luật, chụp ảnh mà hắn chưa cho phép, ha ha chính tôi mới có quyền đánh nó để tự vệ thì nó lại lớn tiếng dạy bảo và tha mạng cho tui.

Mấy đứa con gái đứng kia cũng đã được an ninh huấn luyện rồi, nó cứ nói nhem nhẻm là chúng nó chưa cho phép tôi quay phim chụp ảnh đâu mà tôi quay :) :) tự nhiên chúng nó cứ bảo không ai đập phá  nhà chị cả, không ai làm ảnh hưởng gì nhà chị cả, bọn em có hợp đồng thuê nhà ở đây, bọn em có đồng ý  cho chị quay đâu? he he làm chó nhà sản sướng thật, đứng trong tư gia nhà người ta rồi  nói nhem nhẻm về đạo lý, đạo luật, về luật pháp

Sau này cái thằng an ninh to béo đi rồi, tôi bảo là người ta vi phạm pháp  luật, cho các em thuê nhà và bố trí các em ở trong nhà bố chị, chị có quyền đánh đập hoặc vô hiệu hóa các em bẳng các biện pháp khác để tự vệ đấy, chứ chứi bới thì ăn thua gì,  nhưng nó ngúng nguẩy chẳng thèm chấp.  

Tôi mà đánh nó là tôi mắc mưu bọn công an ngay, nó tống tôi vào tù về tội gây rối trật tự công cộng ngay , kịch bản này là bày ra định áp dụng cho bố tôi, nhưng bố tôi không mắc mưu thì bây giờ chúng đang định áp dụng cho tôi. Nhà mình nó bảo không phải thì làm gì nó, ai phân giải cho bạn, cho tôi, phải khi nào có chính quyền do nhân dân bầu lên thì họ mới bảo vệ chúng ta.

Khi tôi bảo nó " đây là tư gia nhà tôi" là nó bảo quên đi, rồi nó " cả vú lấp miệng em" mà không cho tôi nói, nó nói môt loạt nào là bậy bạ, nào là láo,  nào là vi phạm pháp luật, còn nó đứng ở trong nhà ta thì nó không cần biết, nói nó nữa là nó đánh tôi đấy, luật rừng mà, nhưng theo luật pháp thì chính tôi mới có quyền đánh nó, nó dùng bạo lực để chiếm đóng thay đổi hiện trạng nhưng không thay đổi được pháp luật, tại vì nhà sản nó ngồi xổm trên pháp  luật nên vậy thôi, nhà sản chuyên dùng bạo lực để thay đổi hiện trạng rồi từ đó mồm nó bắt đầu vu khống nạn nhân của nó vi phạm a, b, c,....

 Kể cả  bọn chúng cho rằng vườn nhà mình là chỗ công cộng (vì được phường  lắp bóng điện cho) thì làm sao mà không được quay phim chụp ảnh ở chỗ công cộng hả các bác, hôm trước tôi đã bị chúng nó hất chậu nước vào mặt và xỉ vả tôi là mặt lồn và lần sau nó sẽ hất nước cống vào mặt vì dám quay phim chụp ảnh chúng nó, nghe tại 02 video sau:




hoặc xem trên youbube:
https://www.youtube.com/watch?v=QLQHF9aQfhc
https://www.youtube.com/watch?v=yKQPef0jnkM

Nói về quyền riêng tư thì đúng là bọn này là gái đĩ già mồm, đập  bờ rào vào biến nhà người ta thành nơi công cộng rồi lớn tiếng giảng giải về quyền riêng tư.

Tôi quay được chúng nó nhiều cảnh rất độc, rất riêng tư, hôm nào mới khoe hàng hộ chúng nó, tại vì nó đập bờ rào nhà bố tui, làm nhà mở cửa ra đó và nó khoe ra đấy hết, tôi đứng ở chỗ nhà tôi là tôi quay được hết, có bờ rào nữa đâu mà che he he he

Những hôm nào có sự kiện gì về nhân quyền thì an ninh ở đầy trong nhà chúng nó để canh tôi.

Ít bữa nữa tui có an ninh gọi tôi lên làm việc vì có đơn tố cáo tôi vi phạm quyền riêng tư của người khác thì đừng có ngạc nhiên, nhà sản thì có bạo lực và dối trá.

Tối  ngày 8/12/2014 tại nhà kho sau nhà D4 khu tập thể Dầu khí Thành Công Ba Đình Hà Nội

Xem tin tham khảo tại:
https://www.facebook.com/notes/tr%E1%BA%A7n-th%E1%BB%8B-c%E1%BA%A9m-thanh/tuy%C3%AAn-b%E1%BB%91-v%E1%BB%81-t%E1%BB%99i-%C3%A1c-c%E1%BB%A7a-gia-t%E1%BB%99c-%C4%91inh-%C4%91%E1%BB%A9c-thi%E1%BB%87n/321147374729454

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Hồ sơ vụ án ông Trần Xanh: BỐ MẸ TÔI LÀ NẠN NHÂN CỦA CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN VIỆT NAM


Người trong ảnh là cụ Nghiêm Thị Cát, cụ là mẹ tôi, năm nay cụ 87 tuổi, cụ là vợ của ông Trần Xanh,  90 tuổi, nguyên Viện Trưởng Viện kỹ thuật xăng dầu, Cục phó Cục xăng dầu Tổng Cục Hậu Cần, nguyên Chánh văn phòng Tổng công ty Dầu khí (nay gọi là Tập đoàn Dầu khí), xem ảnh:



Ông là người đảm nhận nhiệm vụ đảm bảo kỹ thuật xây dựng tuyến ống dã chiến dẫn xăng cung cấp xăng cho tuyến vận tải 559 để vận chuyển người, vũ khí, lương thực vào Miền Nam để phục vụ cuộc kháng chiến " Chống Mỹ cứu nước" do đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo.

Tham khảo thông tin về con người ông Trần Xanh tại:

http://www.tranthicamthanh.blogspot.com/2014/10/chi-vi-bo-toi-muon-uoc-song-trong-su.html

http://www.tranthicamthanh.blogspot.com/2014/11/ho-so-vu-ong-tran-xanh-gui-on-lan-2-va.html


Tuổi trẻ bà thay chồng nuôi con và chăm sóc cha mẹ chồng cho ông yên tâm đi theo đảng cộng sản để phục vụ kháng chiến chống Pháp và kháng chiến chống Mỹ.

Bà cũng đi dân quân hỏa tuyến Trung Lào, sau về phục vụ chính quyền địa phương 30 năm, bà là nữ hộ sinh xã Đức Long - Đức Thọ - Hà Tĩnh.

Tuổi già của bà cũng bị ngược đãi theo ông, ông bị một nhóm người lãnh đạo muốn giết ông diệt khẩu vì ông là nhân chứng của chiến tranh, ông sẽ lên tiếng đứng ra bảo vệ sự thật, con người và sự kiện khi xây dựng đường ống dẫn dầu dã chiến của quân đội. 

Ông từng bị người tham gia giao thông đâm vào người nằm bất tỉnh ngoài đường, được người đi đường đưa vào bệnh viện Giao Thông đường Láng cứu chữa và may mắn thoát chết.

Nhiều lần ông đi về nhà trong tình trạng bị chảy máu, xây xát, thương tích khắp người do bi người tham gia giao thông đâm vào người khi ông  tham gia giao thông ngoài đường.

Ở quê ông bà cũng không thể ở được,  chính quyền Đức Thọ - Hà Tĩnh lấy đất ở hợp pháp của ông Trần Xanh  làm sổ đỏ giả cấp cho người khác, sau đó chính quyền nhân danh bảo vệ quyền lợi cho những người được họ cấp sổ đỏ giả đã đuổi ông bà ra khỏi nhà,

Đất và nhà của ông có nguồn gốc chuyển nhượng từ trung đoàn 662- Cục xăng dầu- Tổng cục hậu cần (giấy tờ đầy đủ, đúng qui định của pháp luật năm bàn giao- 1993).  

 Tham khảo thông tin về thêm vụ việc ông bà bị đuổi ra khỏi nhà tại đường quốc lộ 8A Đức Thọ - Hà Tĩnh tại các đường dẫn sau:



Hiện nay chính quyền Hà Tĩnh đã tự xóa hộ khẩu của bà ở địa phương để khỏi bị bà kiện cáo, bà hiện nay không có hộ khẩu.

Bà cũng có huy hiệu 60 năm tuổi đảng, bà cũng nộp đảng phí, nhận lương hưu chế độ 130 ở địa phương nhưng hộ khẩu của bà bị địa phương xóa mất, Trường hợp của bà đã được nhân dân và báo chí quan tâm gửi đơn chất vấn Tỉnh Hà Tĩnh và chất vấn trực tiếp tại các kỳ hợp hội đồng tại địa phương và những lần có lãnh đạo về tiếp xúc cử tri, tuy nhiên chính quyền chỉ trả lời quanh co, chính quyền xã Đức Long và Huyện Đức Thọ luôn luôn trả lời " hiện nay bà Nghiêm Thị Cát không có hộ khẩu ở địa phương" để thay cho câu trả lời vì sao chính quyền lại cướp đất phá nhà của bà.

Gia đình đã tố cáo lãnh đạo Huyện Đức Thọ lên UBND tỉnh Hà Tĩnh nhưng tỉnh lại bưng bít thông tin bằng cách gửi đơn về cho Huyện Đức Thọ giải quyết, gia đình gửi đơn lên thanh tra chính phủ thì thanh tra chính phủ lại bưng bít thông tin cho tỉnh Hà Tĩnh bằng cách gửi trả lại đơn cho gia đình,....

Sự việc được chính quyển tỉnh Hà Tĩnh bưng bít, lãnh đạo huyện Đức thọ thản nhiên đi tung tin đất đơn vị đã trả về địa phương nhưng họ không có văn bản nào làm bằng chứng, lãnh đạo Cục xăng dầu cũng có thái độ quanh co không trả lời khi bị bố tôi yêu cầu xác minh sự thật, sự liên kết ngầm giữa lãnh đạo Cục xăng dầu - Tổng cụ hậu cần với chính quyền tỉnh Hà Tỉnh trong việc cướp đất của ông Trần Xanh và đuổi ông bà ra khỏi nhà đã bị phơi bày trước dư luận. 

Cục xăng dầu là nơi ông đứng ra đấu tranh, bảo vệ sự thật, bảo vệ lịch sử ngành xăng dầu, do đó ông bị họ trả thù.

Ở Hà Nội ông cũng bị lãnh đạo Tập đoàn Dầu khí hành xử y như chính quyền ở Hà Tĩnh, tự nhiên họ cướp căn hộ của ông tại 212 E3 khu tập thể Dầu khí Thành Công - Ba Đình - Hà Nội và cấp cho cán bộ khác, từ đó ông bị đuổi ra khỏi nhà.

Bảo là Dầu khí cướp nhà bởi vì họ thu hồi và phân nhà của ông cho người khác không dựa trên trình tự pháp luật nào, cũng không dựa trên văn bản, yêu cầu nào của ông Trần Xanh.

Lãnh đạo Dầu khí và lãnh đạo Cục xăng Dầu - Tổng cục Hậu cần có mối quan  hệ hữu cơ với nhau rất đặc biệt, nhân sự lãnh đạo hai cơ quan này đều chịu sự chi phối của ông Tướng Đinh Đức Thiện, ông Thiện là chủ nhiệm tổng cục hậu cần trong giai đoạn chống Mỹ, và là Bộ trưởng bộ Dầu khí đầu tiên khi thành lập ngành dầu khí sau chiến tranh

Ông Thiện thành lâp Cục xăng dầu để đảm bảo xăng dầu cho tuyến vận tải 559, nhân sự của Cục xăng dầu do ông Thiện quyết định, tương tự như vậy ở bên Tổng cục Dầu khí (hiện nay gọi là tập đoàn Dầu khí) vì ông Thiện là bộ trưởng Bộ Dầu khí đầu tiên.

Lãnh đạo Dầu khí giam ông Trần Xanh trong nhà kho khuất sau nhà D4 khu tập thể Dầu khí để dễ bề cấu kết với địa phương tổ chức đánh đập ông, hãm hại tính mạng ông.

Nói là ông bị giam và hãm hại là vì tuy ông Xanh có quyền công dân, có quyền con người, có quyết định phân nhà kho, sau này có sổ đỏ, quyền hạn thuộc về ông nhưng Dầu khí là cơ quan thuộc chính phủ, lãnh đạo tập đoàn Dầu khí điều khiển chính quyền và công an địa phương bằng luât rừng để hãm hại ông.

Nhà kho bị cán bộ Dầu khí bao vây cầu thang không mở cửa chính đi ra được, ông đi tạm vào nhà bằng đường đi vào bể nước khu tập thể, nơi ở bị chính quyền và Dầu khí bố trí người tấn công toàn diện, họ tổ chức đánh đập ông để đập phá toàn bô bờ rào để cho quần chúng tự phát tràn vào đổ nước thải, khủng bố ông, chính quyền lắp bóng đền công cộng để phủ nhận chủ quyền nơi ở của ông, để khuyến khích dân chúng lăng nhục ông, tất cả người lạ có thể đi vào bất cứ lúc nào. 

Nhà kho không có nhà vệ sinh, khi khu tập thể bị tắc đường vệ sinh thì nước đầy lên tràn ra từ tầng 2 và ngấm xuống nhà kho của ông qua sàn bê tông chảy róc rách như mưa nước thải trong nhà nên không thể ở được.

Biết ông bà phải cơi nới nhà cửa ra đẻ ở, bọn Dầu khí vừa lừa lấy hết tiền của ông nhưng không làm nhà để cho ông ở mà làm bẫy để giết ông, họ nhận tiền để lấy cớ để thi công dựng mấy bức tường, đổ sàn bê tông rồi làm lồng sắt đủ nặng chồng lên trên sàn xi măng đủ để cho nhà sập dần, ông đã không được  bảo vệ mà còn bị người lãnh đạo Dầu khí tố cáo vu khống ông xây dựng nhà cửa nguy hiểm lấn chiếm đất trái phép (trong khuôn viên có chủ quyền của ông) để chính quyền hành hạ ông.

Hai ông bà không còn chỗ ở tại quê hương đành ở tại nhà kho sau khu tập thể Dầu khí, ông đã viết đơn tố cáo lên các cấp chính quyền từ phường đến thành phố, tuy nhiên ông bị lãnh đạo Dầu khí  bưng bít thông tin, tung tin thất thiệt để bịt miệng ông và che đậy sự thật.

Do bị chính quyền hành hạ, nhà cửa bị phá nát không ở được, không được sữa chữa, ai cũng kiếm cớ gây sự với ông để đánh đập ông, có thời gian ông bà phải sống trong cảnh tạm bợ, xem ảnh:


Ảnh nhà của  ông Trần Xanh bị người Dầu khí phá sập, nứt nẻ nhưng chính quyền không cho sửa chữa, không xử lý người lãnh đạo Dầu khí làm lồng sắt chồng trên mái nhà gây đổ nát nhà ông Trần Xanh,  tình trạng kéo dài hàng chục năm với cái lồng sắt lơ lửng trên đầu và có thể sụp bất cứ lúc nào.








Hiện nay 2 ông  bà đang chống chọi với chính quyền Hà Nội sau nhà kho khu tập thể D4 Thành Công - Ba Đình - Hà Nội để sống, ông bà sống trong tình trạng chính quyền địa phương đang chống lại chủ quyền của ông Trần Xanh.

Trước đây trường hợp của ông bà bị chính quyền, công an và báo của đảng bịt kín, lãnh đạo tập đoàn Dầu khí vừa hãm hại vừa gây thị phi khiến tinh ông bà căng thẳng tột cùng, ông bị đột quị nhiều lần do bị đe dọa tinh thần trong dài ngày, nhiều lúc nửa đêm ông bị đập cửa ầm ầm đòi giết ông Trần Xanh, đòi đôt nhà, cửa ra vào bị chắn và nếu ông vi phạm ý dọa dẫm của những tên côn đồ do phường bố trí thì ông sẽ bị ăn đòn,...vân vân,  bà cũng không chịu được áp lực do căng thẳng lâu dài nên đổ bênh đau tim, con cái thì bị côn đồ truy tìm đánh đập vì dám viết đơn tố cáo.

Tôi bị công an bố trí đầu gấu cầm dao chạy trong nhà đòi giết trước sự chứng kiến của bố mẹ tôi. Bọn Dầu khí làm lãnh đạo tổ dân phố, bí thư chi bộ còn kéo đến bắt  bố tôi viết giấy cam kết đảm bảo an ninh nhằm tiếp sức cho bọn côn đồ hoành hành, hành hạ bố mẹ tôi

Sau này  trường hợp của ông bà lên các trang mạng xã hội, người dân địa phương, đồng đội cũ, nhân viên cũ biêt chuyện, nhiều người quen và đông đảo từng lớp nhân dân biết được sự thật, ông bà đã nhận được sự chia sẽ rất nhiều người.

Tuy nhiên chúng vẫn giữ nguyên hiện trạng chiếm đóng, từng đoàn người lạ vẫn ra vào tự do trong tư gia của ông bà và có thể bất ngờ tấn công ông bất cứ lúc  nào, chính quyền chưa trả lại quyền làm chủ nhà cửa cho ông Trần Xanh.

Tình hình không được giải quyết thì chúng lai tổ chức đợt tấn công tra tấn, khủng bố tiếp, bao giờ  lần sau cũng nặng hơn lần trước.

Ông Bà chính là nhân chứng của chế độ, chế độ cộng sản Việt Nam là chế độ vi phạm nhân quyền rất nghiêm trọng.





Xem tin tham khảo tại:

http://www.tranthicamthanh.blogspot.com/2014/11/phan-oi-ang-en-cuong-che-bat-bo-toi.html

https://www.facebook.com/notes/tr%E1%BA%A7n-th%E1%BB%8B-c%E1%BA%A9m-thanh/tuy%C3%AAn-b%E1%BB%91-v%E1%BB%81-t%E1%BB%99i-%C3%A1c-c%E1%BB%A7a-gia-t%E1%BB%99c-%C4%91inh-%C4%91%E1%BB%A9c-thi%E1%BB%87n/321147374729454



Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Tư hữu là cốt lõi của tự do


Mises Daily: Friday, August 23, 2013 by Ron Paul

Phạm Nguyên Trường dịch
30/09/2013

Ron Paul, là thành viên sáng lập và cố vấn nổi tiếng của Viện Mises, sẽ tổ chức sinh nhật thứ 78 trong tuần này. Đoạn văn dưới đây được lấy từ bài phát biểu tại Hạ viện vào năm 1999, trong đó Ron Paul chỉ rõ tại sao sở hữu tư nhân và quyền riêng tư là rất cực kì cần thiết nhằm bảo vệ quyền tự do dân sự. Đây cũng là một phần của Chương 10 tác phẩm Chính sách đối ngoại tự do (A Foreign Policy of Freedom) của Ron Paul.

*

Quyền riêng tư là cốt lõi của tự do. Không có nó thì các quyền cá nhân không thể tồn tại được. Quyền riêng tư và quyền sở hữu liên kết chặt chẽ với nhau. Nếu cả hai quyền này đều được bảo vệ thì chẳng cần nói nhiều về những quyền tự do dân sự khác. Nếu nhà ở của một người, nếu nhà thờ hay doanh nghiệp của người đó là pháo đài của anh ta, và sự riêng tư của anh ta, thư từ và đồ đạc của anh ta được bảo vệ một các vững chắc, thì tất cả các quyền mà người ta mong muốn trong một xã hội tự do sẽ được bảo đảm. Bảo vệ một cách cẩn thận quyền riêng tư và quyền sở hữu tài sản cũng là bảo đảm quyền tự do tôn giáo, tự do báo chí và tự do chính trị, cũng như nền kinh tế thị trường tự do và đồng tiền mạnh. Coi thường quyền riêng tư thì tất cả những quyền khác sẽ bị đe dọa ngay lập tức.

Hiện nay chúng ta đang chứng kiến một cuộc tấn công có hệ thống và phổ biến vào quyền riêng tư của công dân Mỹ, một cuộc tấn công sẽ làm suy yếu các nguyên tắc về quyền sở hữu tài sản tư nhân. Hiểu rõ lý do vì sao cuộc tấn công vào quyền riêng tư lại đang mở rộng nhanh chóng và nhận thức đươc sự cần thiết đảo phải ngược xu hướng này là nhu cầu cấp bách, nếu muốn bảo vệ nước Cộng hòa của chúng ta. 

Việc hoàng gia Anh không tôn trọng quyền riêng tư và tài sản của người dân thuộc địa ở Mỹ là một động lực mạnh mẽ cho cuộc Cách mạng Mỹ và dẫn đến Tu chính án IV, được diễn đạt một cách mạnh mẽ và rất rõ ràng. Trong đó nhấn mạnh rằng,việc khám xét và thu giữ đều bị cấm, trừ khi lệnh được ban hành với lí do chính đáng, được khẳng định bằng lời thề hay tuyên thệ, với các chi tiết về vị trí, người và đồ vật bị tịch thu. Điều này là khác xa với những vụ bắt giữ của chính phủ liên bang và việc tịch thu tài sản đang thường xuyên diễn ra hiện nay. Thư tín của chúng ta không còn được xem là tài sản cá nhân và bí mật thư tín đã được loại bỏ. Tài sản tư nhân bị các cơ quan chính phủ khám xét mà không cần lệnh của bất kì ai. Chính phủ đã thu những khoản tiền phạt khổng lồ khi dường như những đạo luật của liên bang đã bị vi phạm, còn người dân thì phải  chứng minh rằng mình vô tội, đấy là nói nếu họ muốn đưa tình trạng lạm dụng ra tòa và không bị phạt nặng.

Tám mươi ngàn cảnh sát vũ trung liên bang và cán bộ của các cơ quan thi hành pháp luật đang tuần tra đất nước và các cơ sở kinh doanh của chúng ta. Các nhóm tôn giáo bị nghi ngờ bị theo dõi và đôi khi bị giải tán không theo trình tự của pháp luật, với ít hoặc không có bằng chứng về những việc làm sai trái của họ. Khi FBI đã nhảy vào thì tòa án địa phương và trung ương chẳng còn mấy giá trị.  Ngày nay, chính phủ tịch thu một cách bất hợp pháp tài sản đã trở thành chuyện thường ngày, các nạn nhân phải chứng minh rằng mình vô tội thì mới lấy lại được tài sản. Họ thường thất bại vì chi phí quá cao và những rào cản pháp lý ngăn cản các nạn nhân.

Mặc dù cử tri trong những năm 1990 đã lên tiếng đòi hỏi một sự thay đổi định hướng và đòi một chính phủ nhỏ hơn, ít chỉ đạo hơn; nhưng những cuộc tấn công của Quốc hội, chính quyền, và tòa án vào quyền riêng tư ngày càng gia tăng. Người ta đã đưa ra kế hoạch thực hiện chứng minh thư trong toàn quốc, ngân hàng dữ liệu y tế toàn quốc, ngân hàng dữ liệu về các bác sĩ cá nhân, những ông bố không chịu trả tiền cấp dưỡng, và những chương trình theo dõi tất cả các giao dịch tài chính của chúng ta.

Số an sinh xã hội được lập ra như biện pháp nhận diện cho tất cả mọi người. Hiện nay số an sinh xã hội thường được sử dụng cho tất cả mọi thứ: giấy khai sinh, mua xe ô tô, gặp bác sĩ,  nhận việc, mở tài khoản ngân hàng, nhận bằng lái xe, mua hàng thường xuyên, và, tất nhiên là giấy chứng tử. Từ khi sinh ra đến khi chết, sự giám sát của chính phủ ngày càng phổ biến hơn và chặt chẽ hơn. Cuộc tấn công vào quyền riêng tư không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên hay một sự kiện không có lý do nào hết. Nó là kết quả của một triết lý biện minh cho nó và đòi hỏi nó. Chính phủ không dành hết sức mình cho việc bảo vệ tự do thì nhất định – do bản chất của nó – sẽ để cho quyền lợi quý giá này bị xói mòn. Một chính phủ được lập ra nhằm bảo vệ đời sống, bảo vệ tự do và tài sản phải bảo vệ quyền riêng tư của tất cả công dân; điều này không thể xảy ra trừ khi tài sản và thành quả lao động của một người, của mỗi công dân, được bảo vệ, không để cho những tên côn đồ trên đường phố cũng như những người trong cơ quan lập pháp của chúng ta tước đoạt.

 Những người ủng hộ cho sự can thiệp của chính phủ vào đời sống riêng tư của chúng ta thường sử dụng những sáo ngữ nhằm bảo vệ việc làm của họ. Luận cứ phổ biến nhất là nếu không có gì để che giấu, thì tại sao phải lo lắng? Thật là lố bịch. Trong nhà hay trong phòng ngủ của chúng tôi không có gì phải che giấu, nhưng điều đó không phải là lý do vì sao Anh Cả[i] lại được phép theo dõi chúng tôi bằng một camera giám sát.

Cũng có thể nói như thế về nhà thờ của chúng ta, về việc kinh doanh của chúng ta, và về tất cả những hành động hòa bình mà chúng ta có thể làm. Các hoạt động cá nhân của chúng ta là của riêng chúng ta, không phải là việc của bất kì người nào khác. Chúng ta có thể chẳng cần phải che giấu, nhưng, nếu chúng ta không cẩn thận, chúng ta có thể mất rất nhiều – đấy là quyền được ở một mình của chúng ta…




[i] Nhân vật chính trong tác phẩm 1984 của George Orwell – ND.

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

Thư của Ls Lê Công Định gửi Vũ Hợp Lân - phóng viên của báo Nhân dân

Thư ngỏ gửi “người khuất mặt khuất mày”,
Hôm nay một vài bạn hữu gửi đến tôi đường dẫn bài viết công kích cá nhân tôi trên báo Nhân Dân. Tác giả tên Vũ Hợp Lân, có lẽ là bút danh của một người không dám lộ diện công khai. Vậy tôi xin mạn phép trò chuyện với “người khuất mặt khuất mày” ở đây.
Nội dung chính của bài viết nhằm chỉ trích việc tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với các chính khách và quân nhân Việt Nam Cộng Hòa, cụ thể là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quả thật, tôi vô cùng kính trọng hai nhân vật lịch sử anh hùng đã ngã xuống vì quốc gia ấy. Nếu so sánh họ với các nguyên thủ và tướng lĩnh ngày nay trước mối đe dọa và hành vi xâm lấn của ngoại bang đối với lãnh thổ mà tổ tiên chúng ta để lại, thì lời ca ngợi của tôi dành cho hai vị e rằng chưa diễn đạt hết niềm cảm phục pha lẫn tiếc thương của tôi. Sự đời vẫn vậy, những người đáng sống thì lại chẳng may qua đời quá sớm!
Tướng Nguyễn Khoa Nam lúc quyết định tuẫn tiết, do không làm tròn bổn phận của một quân nhân, ắt hẳn đã không đến nỗi quá “tâm tư” vì không được thăng cấp bậc Trung Tướng trước khi xả thân bảo vệ lãnh thổ mà mình mang trọng trách. Một vị danh tướng không màng đến địa vị và bổng lộc, đã chọn cái chết oai hùng, không đáng để nhiều người trong đó có tôi kính trọng sao? Việc tôi “đứng về phía nào” chẳng lẽ cũng phải xin phép ai? Yêu ghét một con người, một nhân vật lịch sử, lẽ nào cũng phải theo “định hướng”? Luật pháp nào quy định thế? Thưa ông Vũ Hợp Lân, xã hội này có thể còn thiếu tự do, nhưng tôi không cho phép mình mất tự do trong tư tưởng của chính mình, vì tôi là Con Người! Ông có quyền trung thành với ai đó, nên dù vẫn tôn trọng ông, tôi không nhất thiết phải giống ông. Tôi khác.
Bày tỏ lòng kính trọng đối với cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, không có nghĩa là muốn tái lập trong tương lai một thể chế của quá khứ. Cũng tương tự, ngưỡng mộ Đức Thánh Trần Hưng Đạo và chiến công vĩ đại của ngài, không đồng nghĩa với ý định thiết lập một vương triều quân chủ đời nhà Trần vào Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Và nếu tôi tôn trọng cụ Hồ trong tư cách một nhân vật lịch sử, như tôi vẫn luôn bày tỏ bất kể ai phiền muộn, thì trừ phi tôi bị tâm thần mới có ý mong muốn chế độ mà cụ Hồ thiết lập từ năm 1945 mãi trường tồn cùng với bao vấn nạn tham nhũng và vi phạm nhân quyền thế này! Viết như vậy đã dễ hiểu chưa ông Vũ Hợp Lân? Suy nghĩ theo cách ấy liệu sẽ bị suy diễn là có ý đồ chống và lật đổ chế độ chăng? Thú thật, nếu ông cố tình suy diễn theo hướng đó, thì không việc gì tôi phải e ngại hay sợ ông cả.
Dù sao cũng phải cám ơn ông Vũ Hợp Lân đã trích đăng công khai những câu chính trong các bài viết của tôi, vì điều đó vô hình chung quảng bá suy nghĩ của tôi đến một số độc giả mà tôi không có dịp tiếp cận. Chỉ tiếc là tờ báo ông dùng để đăng ít người đọc quá! Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hồi ở tù tôi rất thường đọc báo Nhân Dân, vì không một tờ báo nào khác được phép phổ biến trong khuôn khổ các trại giam ở Việt Nam dù là Thanh Niên hay Tuổi Trẻ của chính nhà nước này. Đọc để mỉm cười vui vẻ, thay vì xem hài kịch vốn không thể có trong tù.
Tôi chưa bao giờ tự xưng am tường sử học, vì đó là một lĩnh vực sâu rộng đòi hỏi nhiều năng lực và thời gian nghiên cứu, mà tôi thì chỉ dừng lại ở sự say mê học hỏi từ lịch sử cho riêng mình thôi. Tuy nhiên, có hồ đồ lắm không khi một “người khuất mặt khuất mày” viết vài ba dòng “vỗ mông ngựa” (mượn chữ của tác giả Kim Dung trong tác phẩm “Lộc Đỉnh Ký”) trên một tờ báo chuyên về tuyên truyền, chứ không chuyên ngành sử học, lại nhận định tôi “kém hiểu biết lịch sử” hoặc “xuyên tạc lịch sử”?
Để tránh tình trạng chụp mũ bừa bãi vô ích, tôi đề nghị ông Vũ Hợp Lân sớm tổ chức một mục đàm luận công khai và dân chủ với tôi về các vấn đề lịch sử Việt Nam hiện đại trên chính tờ báo Nhân Dân để độc giả rộng đường nhận định. Đây không phải là lời thách thức, mà là việc làm cần thiết để tránh tiếng “cả vú lấp miệng em” vốn thường dành cho những tay bồi bút, và cũng giúp tờ báo của ông nâng lên một tầm cao mới, thu hút thêm nhiều độc giả có đầu óc hơn. Ông đồng ý nhé?
Trân trọng,
Lê Công Định


Nguồn: https://www.facebook.com/le.cogito.7?fref=ts

Sự tráo trở của một người từng là... luật sư !
Thứ ba, 18/11/2014 - 03:03 AM (GMT+7)
[+] Cỡ chữ: Mặc định    

Sau hơn ba năm chấp hành án vì "hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân", ngày 6-2-2013, Lê Công Định được ra tù trước thời hạn. Ngỡ rằng sau khi được hưởng lượng khoan hồng của Nhà nước, Lê Công Định sẽ rút ra bài học để làm lại cuộc đời, song qua một số ý kiến đã công bố, lại thấy dường như anh ta đang muốn chứng minh mình là con người tráo trở?
Năm 2010, trước khi tòa nghị án, Lê Công Định đã thành khẩn nhận tội, tỏ ra ân hận vì "đi ngược lại những đóng góp của gia đình trong hai cuộc kháng chiến". Đến hôm nay, vi-đê-ô clip và lời nhận tội của Lê Công Định vẫn còn nguyên trên internet, cho thấy việc làm "có mục đích tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam, hành vi của tôi đã vi phạm pháp luật Việt Nam, cụ thể là Điều 88 Bộ luật Hình sự, như tôi bị khởi tố. Tôi rất hối hận về sai lầm của mình mà vì đó mà tôi đã bị bắt tạm giam như ngày hôm nay. Do vậy, tôi đã hợp tác khai báo đầy đủ về việc làm của mình cho cơ quan điều tra, mong muốn được hưởng các tình tiết giảm nhẹ và sự khoan hồng theo quy định của pháp luật".
Sau hơn ba năm, do chấp hành tốt nội quy trại giam trong quá trình thụ án, Lê Công Định đã được ra tù trước thời hạn. Trở về với gia đình, với xã hội, thời gian đầu, Lê Công Định khá im hơi lặng tiếng, nhưng từ ngày 3-2-2014, sau khi trả lời phỏng vấn của BBC với những dòng phác họa "Từ năm lên bảy tuổi, tôi đã bắt đầu quan tâm đến chính trị. Năm lên 14 tuổi, tư tưởng tôi dần định hình. Đến năm 20 tuổi, khi sự kiện Đông Âu diễn ra, tôi xác định phải làm gì đó để thay đổi đất nước theo hướng xây dựng một quốc gia pháp trị và xã hội dân sự. Hơn 20 năm nay vẫn như vậy, không lý do gì để biến cố của bốn năm vừa qua có thể thay đổi lý tưởng của tôi" thì dường như anh ta bắt đầu hoạt động trở lại thông qua facebook, qua những bài viết, bài trả lời phỏng vấn trên một số diễn đàn của các thế lực thù địch, hoặc thiếu thiện chí với Việt Nam?
Ai cũng hiểu một điều đơn giản, một người có bản lĩnh sẽ rất khó có thể bị lôi kéo. Song theo lời khai của Lê Công Định với Cơ quan An ninh điều tra (Bộ Công an) vào năm 2009 thì anh ta lại liên tục bị lôi kéo, lúc thì: "Với sự lôi kéo của Nguyễn Sĩ Bình, tôi đã tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam và là thành viên Ban Thường vụ tổ chức này và đã tham gia các việc làm tuyên truyền chống Nhà nước Việt Nam", lúc thì "Đầu tháng 3-2009, tại Pattaya, Thái-lan, tôi đã bị tổ chức Việt tân lôi kéo tham gia lớp huấn luyện đấu tranh bất bạo động"! Và đâu là sự chín chắn khi một người từng mang danh "luật sư" mà khi bàn về tự do ngôn luận, tự do báo chí trên BBC lại chỉ dẫn lại điều luật quốc tế hay điều luật nước này, nước khác có lợi cho mình (như để lòe bịp người chưa đọc các văn bản đó?), tảng lờ các nội dung có tính chế định và ràng buộc: "Trong khi thực hiện những quyền và quyền tự do cho cá nhân, mọi người chỉ phải tuân thủ các hạn chế do luật định nhằm mục đích duy nhất là bảo đảm việc thừa nhận và tôn trọng đối với các quyền và quyền tự do của những người khác, đáp ứng được các đòi hỏi chính đáng về đạo đức, trật tự công cộng và phúc lợi chung trong một xã hội dân chủ" (khoản 2 Điều 29 Tuyên ngôn nhân quyền quốc tế); "Việc hành xử quyền tự do phát biểu quan điểm (...) đòi hỏi đương sự phải có những bổn phận và trách nhiệm đặc biệt. Quyền này chỉ có thể bị giới hạn bởi pháp luật vì nhu cầu: a. Tôn trọng các quyền tự do và thanh danh của người khác; b. Bảo vệ an ninh quốc gia, trật tự công cộng, sức khỏe công cộng hay đạo lý" (khoản 3 Điều 19 Công ước quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị); "việc thực thi các quyền con người phải được xem xét trong bối cảnh khu vực và quốc gia, tính đến hoàn cảnh khác nhau về chính trị, kinh tế, pháp lý, xã hội, văn hóa, lịch sử và tôn giáo" và "Việc thực thi nhân quyền và các quyền tự do cơ bản sẽ chỉ được giới hạn theo quy định của luật pháp nhằm mục đích bảo đảm việc thừa nhận nhân quyền và các quyền tự do cơ bản của những người khác, và để đáp ứng các yêu cầu chính đáng về an ninh quốc gia, trật tự công cộng, y tế công cộng, an toàn công cộng, đạo đức công cộng, cũng như phúc lợi chung của tất cả mọi người trong một xã hội dân chủ" (Điều 7, Điều 8 Tuyên ngôn nhân quyền ASEAN)?
Đồng thời với việc đưa ra ý kiến không hoàn chỉnh về tự do ngôn luận, tự do báo chí, Lê Công Định còn có xu hướng "hoài cổ", soi mói lịch sử nhằm xuyên tạc (hay mê hoặc người đọc thiếu am hiểu lịch sử?). Thí dụ, để hạ thấp ý nghĩa trọng đại của ngày 2-9, mấy tháng trước, trong khi nhân dân cả nước hồ hởi đón chào Quốc khánh thì Lê Công Định công bố trên facebook, sau đó gửi đăng trên BBC ý kiến cho rằng, ngày 11-3-1945 "Bảo Đại ký đạo dụ "Tuyên cáo Việt Nam độc lập", hủy bỏ Hòa ước Patenôtre ký với Pháp năm 1884 cùng các hiệp ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, khôi phục nền độc lập của đất nước, thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ" là "thời điểm đáng lưu ý... xét về phương diện thực tế và pháp lý, Việt Nam đã thực sự độc lập từ ngày 11-3-1945"! Viết như vậy, Lê Công Định tự chứng tỏ anh ta hoặc là người rất kém hiểu biết lịch sử, hoặc cố tình xuyên tạc lịch sử để phủ nhận một sự kiện, một giá trị quan trọng của đất nước Việt Nam. Bởi người Việt Nam am hiểu lịch sử dân tộc đều biết ngày 11-3-1945 Bảo Đại ký đạo dụ "Tuyên cáo Việt Nam độc lập", ra tuyên bố này khác,... là do sức ép của phát-xít Nhật, qua đó chấp nhận thay thế thế lực ngoại xâm đô hộ này (Pháp) bằng thế lực ngoại xâm đô hộ khác (phát-xít Nhật). Để sáng tỏ, Lê Công Định nên tìm đọc hồi ký của ông Trần Trọng Kim cùng các tài liệu liên quan để hiểu quan hệ của ông với người Nhật như thế nào, tại sao lại có ý kiến cho rằng "Trần Trọng Kim bị người ta dùng làm con bài, mà vẫn tưởng là họ cho ông ra đóng góp với dân tộc"!
Phát ngôn bừa bãi về ngày độc lập của dân tộc xong, Lê Công Định chuyển sang ca ngợi... chế độ Sài Gòn trước đây! Như muốn hùa theo mấy kẻ chống cộng người Mỹ gốc Việt đang sống ngày tàn nơi đất khách quê người và tự huyễn hoặc, tự an ủi nhau về "quá khứ oai hùng", Lê Công Định làm thơ "kính tặng" một viên tướng vì bại trận phải tự sát và "tướng lĩnh, binh sĩ VNCH", mà qua câu thơ "Từng thao lược, can trường xông trận mạc - Giặc thù phơi xác, máu loang chân" (!) là có thể hiểu anh ta đứng về phía nào. Sau đó, nhân "ngày giỗ Ngô chí sĩ" và kỷ niệm sự kiện Ngô Đình Diệm phế truất Bảo Đại, Lê Công Định vừa viết trên facebook coi Ngô Đình Diệm là "nhân vật từng có sự nghiệp vĩ đại nhất của dân tộc ở thế kỷ 20..., nhân vật lịch sử đã từng tranh đấu và ngã xuống vì quốc gia Việt Nam" (!), vừa đưa lên internet bức ảnh chụp anh ta đứng bên mộ Ngô Đình Diệm như muốn khẳng định không nói suông!? Thậm chí mới đây, trong một status đăng trên facebook cá nhân, trong khi xưng xưng viết "lịch sử phải khách quan", anh ta lại bất chấp sự thật lịch sử, ngang nhiên coi việc chính quyền Ngô Đình Diệm "lê máy chém" giết hại nhân dân miền nam là "vu cáo... luận điệu tuyên truyền của nhà nước"! Bàn về một vấn đề hệ trọng như thế, nhưng không tìm hiểu lịch sử, hay anh ta cố tình bỏ qua lịch sử để "làm đẹp thần tượng Ngô chí sĩ"!? Rất nhiều tài liệu về tội ác của chính quyền Ngô Đình Diệm do chính người Mỹ và nhiều người nước ngoài viết đã xuất bản, chẳng lẽ Lê Công Định không đọc? Còn về máy chém, mọi người đều biết đó là một công cụ man rợ mà chính quyền Ngô Đình Diệm sử dụng để giết hại đồng bào, mà cái chết của Ba Cụt (tức Lê Quang Vinh, bị chém ở Cần Thơ năm 1956), Hoàng Lệ Kha (Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy Tây Ninh, bị chém ở Tây Ninh năm 1960),... là những sự kiện đủ chứng minh Lê Công Định cố tình đổi trắng thay đen, phớt lờ sự thật lịch sử. Nếu là người cầu thị, Lê Công Định cần đọc mấy dòng của tác giả Cao Hữu Tâm khi trao đổi với một số người đang lao xao "hoài Ngô" đã viết trên trang mạng sachhiem.net: "Cụ đã mục xương lâu rồi, đừng mang cái xác thối của cụ ra bắt người khác ngửi mùi tử khí "anh minh" nữa. Cụ do Mỹ cho về, cũng lại do Mỹ bứng đi, đó là quy luật của nhờ cậy rồi phản bội, thôi. Còn muốn chống cộng, không phải chỉ văng tục chửi thề tục tĩu là cộng sản chết đâu, mà kết quả ngược lại, tức là bị phản ép - phê rồi đó!".
Tuy nhiên, sự tráo trở của Lê Công Định thể hiện rõ nhất khi anh ta viết: "Chính biến cố bắt giam tôi ngày 13-6-2009 đã đẩy tôi vào con đường chính trị một cách bất đắc dĩ"! Viết như thế, chẳng hóa ra là Lê Công Định tự "vả" vào những gì anh ta nói khi trả lời phỏng vấn của BBC như đã dẫn ở trên? Từ sự thành khẩn nhận tội của anh ta trước tòa, thử hỏi ai đã tham gia "ban thường vụ" của cái gọi là "đảng dân chủ Việt Nam" của Nguyễn Sĩ Bình ở Hoa Kỳ, và nếu không bị bắt giữ thì còn giữ chức "tổng thư ký" của cái "đảng" bịp bợm này? Thử hỏi, ai đã tham gia "khóa huấn luyện" của tổ chức khủng bố "Việt tân" năm 2009 ở Pattaya (Thái-lan)? Thử hỏi, ai đã lấy các bí danh Nguyên Kha, Paul, C4 (Chị Tư) để liên lạc với đồng bọn, soạn thảo 33 tài liệu công kích chế độ? Thử hỏi, ai đã công khai thừa nhận "Tôi thấy những việc làm của tôi đã vi phạm pháp luật Việt Nam. Tôi rất ân hận với hành vi sai trái của mình"? Chẳng lẽ đó không phải là hoạt động chính trị? Bằng các câu chữ này, Lê Công Định không chỉ tráo trở sổ toẹt lời khai mà qua đó như muốn đổ lỗi cho chính quyền đã đẩy anh ta vào "con đường chính trị". Phải chăng Lê Công Định muốn dọn đường để tiếp tục đi trên con đường cũ bằng cách thức khác? Phải chăng anh ta muốn đánh tiếng về "lòng trung thành" với ai đó? Tiền hậu bất nhất, nhưng lời khai, vi-đê-ô clip nhận tội của anh ta thì vẫn còn rành rành trên internet. Thiết nghĩ, từng là một "luật sư" được ca ngợi có "tài năng", nhưng Lê Công Định lại công khai thể hiện thái độ tráo trở như vậy thì thử hỏi, đâu là con người đích thực của anh ta?
VŨ HỢP LÂN


Nguồn: http://www.nhandan.com.vn/chinhtri/binh-luan-phe-phan/item/24862202-su-trao-tro-cua-mot-nguoi-tung-la-luat-su.html

Những hình ảnh và tiếng nói của người dân trước cổng Mặt trận lừa đảo 46 Tràng Thi































Xin mời quí vị nghe tiếng nói đấu tranh của họ tại đây

https://www.youtube.com/watch?v=3sP8TVtEbtg








Hồ sơ vụ án ông Trần Xanh: Gửi đơn lần 2 và trả lại tiền lần 2 cho chủ tịch Tập đoàn Dầu khí


CỘNG HOÀ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

 

                                                                     Hà Nội, ngày  19   tháng11 năm 2014


ĐƠN YÊU CẦU
(Lần thứ 2)
(chấm dứt việc tổ chức đánh đập, chiếm đóng nơi ở của gia đình tôi để giết chúng tôi)

 Kính gửi:                     Ông Chủ tịch tập đoàn Dầu khí

 Tôi vô cùng bức xúc khi chiều ngày 12/11/2014, có ông Chánh văn phòng tập đoàn Dầu khí tự nhiên dẫn cán bộ xông vào gia đình tôi để quay phim chụp ảnh bố tôi mà không được phép.

 Tập đoàn Dầu khí chính là tổ chức cướp  căn hộ của bố tôi tại 212 E3 khu tập thể Dầu khí Thành Công – Ba Đình – Hà Nội để ép bố tôi vào ở nhà kho sau nhà D4c khu tập thể Dầu khí Thành Công – Ba Đình – Hà Nội để đánh đập và đổ nước thải, khủng bố hằng  ngày nhằm mục đích giết  người diệt khẩu.

Trước đó, sáng ngày 11/12/2014 chị Hà ban Thanh tra Tập đoàn Dầu khí đến nhà tôi gặp tôi vì tôi đã có đơn thư gửi cho tập đoàn, tôi nói là tất cả sự việc tôi đã trình bày trong đơn, đề nghị tập đoàn sau khi đọc thấy sai và đúng điều gì thì có ý kiến bằng văn bản, đồng ý hay không đồng ý, hoặc có ý kiến khác thì cũng trả lời tôi bằng văn bản.

 Nhưng chị Hà lại thông báo chiều cùng ngày có đoàn cán bộ của Tập đoàn đến thăm hỏi tình cảm bố tôi, chị Hà đòi hỏi phải nói chuyện tình cảm trước đã.Tôi đã từ  chối kiểu đòi hỏi nói chuyện của lãnh đạo tập đoàn Dầu khí, tập đoàn vừa đánh đập, khủng bố bố tôi vừa bắt bố tôi phải hầu chuyện tình cảm hàng thập kỷ nay, nay bị tố cáo ra công luận vẫn đòi đến nói chuyện tình cảm, đó là một yêu cầu láo lếu, chúng tôi muốn chấm dứt điệp khúc tình cảm lừa đảo của tập đoàn Dầu khí.

 Qua lời nói của chị Hà, tôi cảm nhận có vẻ tập đoàn Dầu khí không muốn thừa nhận tội ác và chấm dứt tội ác mà quay ra quấy nhiễu gia đình và đổ cho khu vực dân cư phức tạp gây nên, tôi cho rằng Dầu khí không nên tiếp tục nói xấu cán bộ Dầu khí và dân cư địa phương sống xung quanh nhà tôi để lấp liếm cho tội ác của mình, họ chỉ là  những người bị Dầu khí, chính quyền, công an lợi dụng  mà tôi đã  nói rõ trong đơn đã gửi cho tập đoàn vào tháng 9/2014.

 Tập đoàn muốn lừa chúng tôi vào một cái bẫy khác của tập đoàn giăng ra đó là nhờ vả tập đoàn can thiệp vì gia đình có hàng xóm phức tạp, việc né tránh va chạm với tập đoàn và chuyện nhờ vả  theo hướng dẫn của tập đoàn chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu, trước đây vì bố tôi tránh va cham với tập đoàn mà chỉ tập trung tố cáo chính quyền địa phương nên bị chính tập đoàn Dầu khí vừa không bị vạch mặt nên ra mặt bênh chính quyền và vẽ ra các kiểu trả thù, đặt điều thị phi cho ông Trần Xanh, càng tố cáo càng đe dọa đánh đập, khủng bố.

 Chiều ngày 12/11/2014, khi tôi thấy chị Hà ban thanh tra tập đoàn nhòm qua ô cửa, tôi bước ra và khóa của lại tỏ thái độ chống đối cuộc viếng thăm này, nhân lúc tôi sơ hở,  tôi mở của quay vào nhà có việc thì ông Chánh văn phòng ập vào nhà, xúm lấy bố tôi khen bố tôi khỏe mạnh, cho bố tôi 500.000 đồng (năm trăm nghìn đồng) và quay phim chụp ảnh bằng điện thoại di động.

 Lãnh đạo tập đoàn Dầu khí chính là những người coi bố tôi,người cao tuổi trong tập đoàn như con chó, cướp đi hết quyền được sống và quyền con người của bố tôi, bịt mồm bịt miệng ông suốt bao nhiêu năm qua, vậy các ông có tư cách gì mà đến đòi nói chuyện tình cảm, lí do gì mà lại đến đòi nói chuyện tình cảm? đánh đập bố tôi như chó nhưng lại đòi đến nói chyện tình cảm? có tình cảm gì đâu mà đòi nói chuyện tình cảm?

Qua tiếp xúc tôi thấy ông Chánh văn phòng chưa nhận thức được bản chất của sự việc, nguyên nhân và hậu quả dẫn đến người ta buộc phải đấu tranh bằng chính cả mạng sống của mình, lãnh đạo tập đoàn vẫn dùng những luận điệu mụ mị để che đậy bản chất sự việc, ông Chánh văn phòng không nhận thức được là tập đoàn không thể che đậy sự việc được nữa, sự thật có dấu hiệu riêng của nó.

 Ví dụ như khi tôi chỉ cho ông Chánh văn phòng thấy vị trí thực tế căn hộ nhà kho bị bịt cửa lại, không thể đi ra hành lang, đó đơn giản là tôi chứng minh tôi đã phản ánh sự việc trong đơn đúng như trong thực tế.

 Thế nhưng ông Chánh văn phòng lại nói át đi đó là việc đó là của cơ quan quản lý nhà nước, vậy tôi cũng yêu cầu tập đoàn trả lời bằng văn bản rõ cho gia đình tôi về vấn đề này, tại sao tập đoàn lại cướp đi căn hộ của bố tôi phân cho người khác rồi nhốt bố tôi vào nhà kho sau nhà  D4  này để cho chính quyền và công an địa phương bố trí người đánh đập, chiếm đóng, khủng bố và tra tấn? Cơ quan quản lý nhà nước nào, cá nhân lãnh đạo nào đã chỉ đạo tập đoàn Dầu khí bức tử mạng sống của bố tôi.

 Không những thế, vị trí nhà kho này còn đặc  biệt nhất trong khu tập thể ở chỗ, nhà kho thì không có nhà đi vệ sinh ( không có đầu chờ thoát nước thải đi vệ sinh) nhưng lại luôn bất ngờ bị nước thải phân ở tầng trên chảy xuống khắp nhà kho qua các khe của trần nhà, hiện tượng  mưa nước thải trong nhà bất ngờ xảy ra bởi vì khu tập thể tự nhiên bị tắc đường ống dẫn nước thải.
 
 Trong nhà thì nước thải chảy xuống bất cứ khi nào, cơi nới thì  lãnh đạo tập đoàn đánh sập, lại còn chỉ đạo dân cư xung quanh đổ nước thải vào nơi ở của chúng tôi thì thử hỏi chúng tôi phải sống như thế nào?

 Phần nhà bị lãnh đạo tập đoàn Dầu khí đánh sập cũng bị tổ chức Dầu khí tố cáo lên UBND phường là bố tôi lấn chiếm, do vậy hễ muốn sữa chữa là phường mang công an đến đeo dọa bố tôi  về tội làm nhà trái phép nguy hiểm, phường cứ quấy rối hàng chục năm như vậy, đơn thư tố cáo người Dầu khí của bố tôi thì không được phường trả lời,….hiện trạng nguy hiểm bị Dầu khí phối hợp với phường giữ nguyên như vậy để cái bẫy giết người này sụp đổ bất thình lình để giết bố tôi, đường đi ra chính cũng bị bịt, đường ra phụ theo đường bể nước thì vướng vào bẫy giết người lơ lửng, hỏi chính bố mẹ các ông bị tra tấn như vậy thì họ có sống nổi không?

 Bố tôi đã có đơn phản ánh là nhà ỏ nguy hiểm không ở được gửi khắp nơi, từ phường đến thành phố, từ tổ dân phố khu tập thể Dầu khí đến viện Dầu khí, đến cơ quan tập đoàn trong suốt thời gian qua để đấu tranh quyền cho quyền con người của mình nhưng lãnh đạo Dầu khí bảo nhà kho chỉ có những hư hỏng nhỏ đã được tập đoàn giải quyết nhằm bịt mồm bịt miệng bố tôi.

 Nghe ông Chánh văn phòng nói luyên thuyên mội hồi muốn xuyên tạc sự thật bản chất việc tập đoàn gửi công văn số 1565/CV-VP cho UBND phường địa phương nên tôi hỏi ông Chánh văn phòng đến nhà tôi để làm gì, ông chánh văn phòng trả lời tôi là ông ta đến để giúp đỡ, tôi bảo tôi không cần giúp đỡ kiểu Dầu khí.

 Tội ác phải được đưa ra ánh sáng chứ không phải để cho các vị đến nhà ăn nói lôi thôi để che đậy tội ác
.
 Tập đoàn quá dã man với bố tôi, ông Trần Xanh.

 Ông phó ban Thanh tra tập đoàn cũng nói lung tung, bố tôi ở nhà kho sau nhà D4 này đâu phải là ở mặt ngõ, bây giờ vừa bị chiếm đóng vừa bị hất nước thải vào nhà, vào mặt,.. việc này tôi đã trình  bày trong đơn, nơi ở bị đập bờ rào và biến thành ngõ và hô hoán lên là ngõ, vậy chúng tôi sống như thế nào khi nơi ở đã bị hàng chục người xâm phạm và chiếm đóng và tổ chức các sinh hoạt công cộng lẫn riêng tư, để đổ nước thải, suốt ngày rình rập để hất axits, đánh đập, hất nước thải vào mặt,…UBND phường còn lắp đèn chiếu sáng trong vườn chúng tôi để khẳng định bố tôi không có chủ quyền, để khuyến khích bọn tội phạm ra tay,..

 Tôi đã phải lao đông vất vả để tìm ra sự thật cho bố tôi và kiềm chế cảm xúc tức giận, hết sức bình tĩnh  viết đơn yêu cầu tập đoàn chấm dứt tội ác. Giải quyết đơn từ là việc làm của tổ chức Tập đoàn, các ông phải làm việc và có câu trả lời tôi bằng văn bản chứ không phải là đến nhà tôi để ăn nói vài câu lừa đảo, đe dọa thay cho việc trả lời bằng văn bản.

 Các ông không thể đe dọa được chúng tôi, chúng tôi phải tố cáo các ông để bảo vệ sự sống của chính mình.

 Đơn của tôi là lá đơn “yêu cầu tập đoàn Dầu khí chấm dứt việc bày binh bố trận để giết gia đình tôi” chứ không phải là lá đơn xin giúp đỡ, tôi yêu cầu chứ không xin, tôi đối đầu với kẻ thù của bố mình và yêu cầu một tổ chức của nhà nước phải chấm dứt tội ác, tôi hoàn toàn không van xin giúp đỡ như lãnh đạo văn phòng và các Ban của tập đoàn dầu khí tưởng tượng.

 Không bao giờ chúng tôi xin xỏ, bố tôi đã từng gửi đơn lên tập đoàn ý yêu cầu các ông phải có trách nhiệm giải thích sự việc vì sao chính quyền lại phủ nhận quyền của chúng tôi và khẳng định đó là quyền của UBND phường để tổ chức đánh đập và tra tấn chúng tôi, chính các ông phân cho bố tôi ở nhà kho này và các ông đã làm việc như thế nào với chính quyền địa phương mà địa phương lại đến tổ chức chiếm đóng? Các ông phải có trách nhiệm giải quyết, tuy nhiên các ông đã lẩn tránh trách nhiệm của mình, bởi vì các ông chính là thủ phạm. 

 Một mình bố tôi đã đơn độc đối đầu với tổ hợp Dầu khí chính quyền và công an 20 năm nay để duy trì sự sống và bây giờ là đến lượt tôi tiếp tục, tôi dám chết để theo làm chứng cho sự thật, sự thật là tập đoàn đã bức tử bố tôi trong suốt trong những năm tháng sau khi ông đã nghỉ hưu cho tới nay.

 Qua buổi bị ông Chánh văn phòng tập đoàn đến quấy rối hôm nay, ông nên xem lại cách làm việc của văn phòng và các ban liên quan trong tập đoàn, họ không làm việc để giải quyết đơn thư mà đi tìm người viết đơn để quấy rối, ập vào nhà quay phim chụp ảnh bố tôi để làm gì? không ngoài mục đích là để dàn dựng mối quan hệ tốt đẹp giữa tập đoàn và ông Trần Xanh để lừa dư luận trong 20 năm qua.

 Ông Chánh văn phòng còn nói loăng quăng để phủ nhận trách nhiệm rằng đây là việc giữa các ông về hưu, nói thế là xuyên tạc sự thật để chối bỏ tội lỗi, ông Đặng Hữu Túy đã về hưu nhưng sự việc ông gây ra là khi ông đang làm lãnh đạo văn phòng , cơ quan phải chịu trách nhiệm, người thu hồi nhà của chúng tôi cũng là người đang làm việc, người phân nhà kho cho bố tôi cũng là người đang làm việc, người đánh sập nhà của chúng tôi là ông Hoàng Phổ cũng là một lãnh đạo Dầu khí đang làm việc,người đến lừa tiền ông để xây lồng sắt bẫy giết ông cũng là người Viện Dầu khí đang làm việc, người chuyên phát biểu gây thị phi cũng là người đang làm việc….tập đoàn là một tổ chức chặt chẽ, phải chịu trách nhiệm mình đã làm.

 Ông chánh văn phòng xem ra  không muốn chịu trách nhiệm việc  tập đoàn đã gây ra để giữ tiếng, muốn phủ nhận tội ác nhưng ra vẻ ta đây đến để giúp đỡ, đã là tội phạm còn đến nhà làm dáng, cành cao vì ta đây nắm giữ mối quan hệ với chính quyền và cong an địa phương.

 Theo tôi quan sát, sau khi gửi đơn cho Tập đoàn, tập đoàn lại kích động bọn tội phạm càng hoành hành trong nơi ở của chúng tôi, xe cộ chạy ầm ầm bất cứ khi nào để nhằm chống đối quyền của chúng tôi, đó là dấu hiệu cho thấy tập đoàn Dầu khí, chính quyền, công an địa phương đang thách thức chúng tôi đấu tranh đòi quyền con người nhưng chúng tôi  không bao giờ bỏ cuộc.

 Nếu tập đoàn muốn phủ nhận cáo buộc của tôi, hãy trả lời tôi bằng văn bản hoặc công bố trên các phương tiện truyền thông cho minh bạch, để chứng minh Tập đoàn Dầu khí không phải là cơ quan đứng sau vụ việc chính quyền và công an địa phương tổ chức đánh đập, chiếm đóng và tra tấn ông Trần Xanh tại nhà kho sau nhà D4 trong khu tập thể Dầu khí trong suốt thời gian qua.

 Tập đoàn không muốn châm dứt tội ác thì tập đoàn chỉ có cách chứng minh là tập đoàn không liên quan đến tội ác với người cao tuổi tại nhà kho sau nhà D4 trong khu tập thể Dầu khí này.

 Hiện  nay cáo buộc của tôi đối với tập đoàn về tội ác đã gây ra cho bố tôi đang lan tỏa, vì đó là sự thật, mặc dù tôi không thể đưa hết tài liệu lên trên các mạng xã hội nhưng sự thật luôn có lí lẽ, có logics của nó, nó giải thích được vì sao ông Trần Xanh lại ở trong nhà kho sau khu tập thể Dầu khí,vì sao bị chính người Dầu khí  phối hợp với chính quyền tấn công?

 Lãnh đạo và cán bộ Dầu khí quây bố tôi lại để trấn áp cũng không liên quan đến tập đoàn ư,  kẻ thì ra quyết định thu lại nhà và phân vào nhà kho để ở mà không có lí do, kẻ thì lừa tiền, kẻ thì phá nhà, kẻ thì quây cầu thang lại không cho đi ra, kẻ thì quây đằng sau lại, hỗ trợ, kích động dân  bên ngoài đập bờ rào và đập đánh, chiếm đóng và sử dụng, kẻ thì đi gây thị phi, kẻ thì viết công văn số 1565 thay lời lãnh đạo tập đoàn thông báo cho UBND phường về việc nhà D4 đã được trả về cho nhà nước, một thông tin cũ để gây nên sự mập mờ, lừa đảo dư luận, bênh vực cho UBND phường Thành Công…vân vân,…một ý chí bức tử bố tôi theo cách leo thang khủng bố tinh thần, chiếm đóng nhà kho sau khu tập thể gây ra tình trạng lộn xộn rồi chém chết không biết lúc nào? và người ta nói thẳng là họ có thông tin từ tập đoàn Dầu khí là gia đình tôi sống bất hợp pháp tại đây.

 Chính người dân trong khu tập thể Dầu khí, lãnh đạo Viện Dầu khí (nơi ông kêu cứu) ai cũng biết chính quyền tấn công ông Trần Xanh theo chỉ đạo của Tập đoàn Dầu khí nên họ bỏ rơi ông vì  không ai muốn cùng ông chống lại chính quyền, chống lại lãnh đạo tập đoàn Dầu khí vì bị ảnh hưởng quyền lợi.

 Tôi cũng gửi trả lại cho ông chủ tịch tập đoàn năm trăm nghìn đồng (500.000đ) mà ông chánh văn phòng tập đoàn đem đến cho bố tôi và yêu cầu tập đoàn chấm dứt tình trạng vô duyên trên. Nhân quyền không có giá, nhân phẩm nhân quyền là vô giá.

 Không riêng gì bố tôi, nếu có trường hợp người cao tuổi nào tương tự bị văn phòng tập đoàn nhốt vào nhà kho và điều khiển chính quyền và công an địa phương đánh đập tra tấn tương tự, chúng tôi vẫn dành hết tâm sức vạch trần sự thật, kêu gọi cộng đồng lên tiếng yêu cầu lãnh đạo tập đoàn hãy biết sửa mình để chấm dứt tội ác,  để cho sự thật được lên ngôi. Nếu chế độ này là một chế độ pháp quyền thì chỉ cần chúng tôi tố cáo thì công an sẽ điều tra   và bắt tội phạm thì tập đoàn Dầu khí không dám làm như vậy, tuy nhiên đất nước này đang là chế độ đảng độc quyền lãnh đạo, lãnh đạo đâu không thấy chỉ thấy đảng ủy, chính quyền  và công an địa phương chỉ là công cụ của tập đoàn Dầu khí dùng để tổ chức hãm hại bố tôi.

Ai cũng biết ông Trần Xanh bị chính quyền tổ chức tấn công, tổ chức cho một số người chiếm đóng nơi ỏ của ông trong khu tập thể Dầu khí.


 Ai cũng biết tập đoàn Dầu khí phải có trách nhiệm lên tiếng khi chính quyền vào tranh chấp chủ quyền với ông Trần Xanh, tham gia giải quyết như một bên liên quan vì chính  Dầu khí là cơ quan phân nhà kho cho ông Trần Xanh ở đấy nhưng tập đoàn không lên tiếng mặc dù ông Trần Xanh đã yêu cầu, vậy tập đoàn đã lấy, đã lấn chiếm của ai để xây bờ rào cao 2m xung quanh nhà kho sau nhà D4 này để phân cho ông Trần Xanh???

 Ai cũng biết Dầu khí không những không lên tiếng bảo vệ mà còn hô hào đó là quyền hạn của UBND phường Thành Công, đồng thời tố cáo ông là người lấn chiếm để bày vẽ cho phường cách làm tội ông.

 Ai cũng biết nhưng cán bộ Dầu khí là biết rõ nhất, đặc biệt là người trong khu tập thể, lãnh đạo Viện Dầu khí, đó là những nơi ông Trần Xanh nhờ giúp đỡ, họ biết ông bị trấn áp nhưng họ né tránh, né tránh vì họ không muốn đối đầu với lãnh đạo tập đoàn Dầu Khí.


 Ý chí triệt hạ tính mạng ông Trần Xanh được lãnh đạo tập đoàn Dầu khí trả lời qua công văn 1565/CV-CP, đó là công văn gửi cho ông Trần Xanh thay cho văn bản trả lời ông Trần Xanh khi ông có đơn yêu cầu tập đoàn tham gia giải quyết để làm sáng rõ vấn đề, tuy nhiên tập đoàn đã từ chối và bênh vực cho UBND phường và giải thích đó là quyền hạn của phường bằng mồm, vì xác nhận là quyền hạn thuộc về phường, ông Trần Xanh không có quyền tố cáo nên tập đoàn đã đánh công văn số 1565 gửi cho phường và gửi cho ông Trần Xanh một bản để biết thân biết phận, công văn diễn giải tầm bậy quyền của UBND phường đối với tòa nhà D4 được sinh ra từ hoạt động của tập đoàn khi thực hiện nghị định 60,61 của chính phủ.


 Bất cứ ai cũng hiện nay cũng dựa vào tập đoàn Dầu khí đánh đập chúng tôi, chính quyền thì vòng vo, lúc thì hăm dọa, lúc thì bịa đặt, lúc thì tấn công,…họ cũng dựa vào Dầu khí để biện luận cho những hành vi của mình.


 Vậy mà người cán bộ Dầu khí còn đến lôi thôi đòi hỏi nói chuyện tình  cảm, đến bắt ông hầu chuyện mình, bắt ông nghe mình nói luyên thuyên, nào cháu là con ông nọ bà kia ngày xưa thế nọ thế kia, quí ông thế nọ thế kia, một thủ trưởng hai thủ trưởng,….vân vân và mặc kệ ông một  mình tự chống đối chính quyền và lãnh đạo tập đoàn Dầu khí.


 Chính sự lừa đảo tinh vi của người Dầu khí mà chúng tôi không bao giờ nghĩ đến tập đoàn Dầu khí là một tổ chức  tấn công tính mạng bố tôi, chúng tôi đã kiểm tra và loại bỏ các nguyên nhân như ông Trần Xanh có mâu thuẫn với đảng ủy, chính quyền và công an, nhân dân địa phương.


 Hiện nay ông Chánh văn phòng đang còn đến chỉ trỏ nhà nước là nơi có trách nhiệm quản lý, ý là Dầu khí không liên quan,  đó là điệp khúc mà xưa nay văn phòng  tập đoàn Dầu khí trả lời,  vậy nhà nước nào là nơi có trách nhiệm trong khi Dầu khí mang hai chữ nhà nước kèm theo sau cái đuôi doanh nghiệp, là nơi thay mặt chế độ đảng và nhà nước phân nhà kho cho ông Trần Xanh ở và bây giờ đang điều hành đảng, chính quyền trấn áp ông để bố trí người chiếm đóng để mà ám sát ông Trần Xanh.


 Âm mưu hãm hại ông Trần Xanh là nằm ở tổ chức Dầu khí,  âm mưu được một nhóm lãnh đạo Dầu khí chính quyền công an tính toán kỹ lường từ việc bố trí cướp lại căn hộ của ông cho người khác và phân ông vào ở nhà kho sau nhà D4, nhà kho có không gian rộng xung quanh nhưng khuất nẻo phía sau khu tập thể, vừa là dễ cho tập đoàn đi đêm với chính quyền thực hiện âm mưu giết bố tôi. 


 Tôi yêu cầu tổ chưc tập đoàn Dầu khí Việt Nam chấm dứt tội ác, trả lại quyền làm chủ cho bố tôi tại nhà kho sau nhà D4.


  

 

 

   

 Người làm đơn   


Trần Thị Cẩm Thanh